Bạn đang đọc: Không gia đình pdf
Mãi đến năm lên tám, tôi vẫn tưởng tôi có một bạn mẹ tựa như các đứa con trẻ khác, vị lúc làm sao tôi khóc thì lại có một bà đến dịu dàng êm ả ôm tôi vào lòng, dỗ dành cho tôi nín.
Mỗi khi tôi đi ngủ lại có bà đến vuốt ve tôi. Về mùa đông, khi gió gieo tuyết vào cửa kính white xóa, bà kéo chân tôi ủ vào nhì bàn tay bà với ru tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn tồn tại nhớ giọng hát và câu hát ru của bà.
Khi tôi chăn con bò sữa trên các ven đường thảm cỏ hay ở bến bãi hoang mà lại chợt gặp gỡ mưa to, bà cấp vã chạy ra đón, kéo vạt áo che đầu đến tôi và đưa tôi về.
Khi tôi bao biện nhau với cùng một đứa trẻ khác, bà bảo tôi đề cập lại cho bà nghe, rồi bà tra cứu lời ngọt ngào dỗ tôi và lúc nào cũng đến tôi là phải.
Vì những điều đó và nhiều điều không giống nữa, bởi vì giọng nói âu yếm, vì hai con mắt trìu quí của bà, bởi vì những sự vỗ về thương mến tôi, bởi vì vẻ nhân hậu của bà dẫu khi trách mắng tôi, tôi luôn nghĩ bà là người mẹ tôi.
Xem thêm: Thông Tin Nhà Cá Cược Bóng Đá Online M88 Năm 2021, Web Cá Độ Bóng Đá M88
Làng tôi, hay gọi cho đúng, nơi tôi được nuôi nấng, vì chưng tôi không có làng riêng mang đến tôi, không tồn tại nơi sinh, mà không tồn tại cả phụ thân lẫn chị em nữa, làng mà tôi đã sống vào thời thơ dại gọi là Savanong, một làng trong những làng nghèo độc nhất vô nhị ở miền trung nước Pháp.
… túng bấn đó chưa hẳn là tại …. Dở người độn hay biếng nhác mà chính vì vị trí của xóm ở vào một trong những nơi khu đất khô cằn. Đất lớp mặt mỏng, mong muốn được hoa màu tốt phải có phân bón nhưng ở miền này đầy đủ thiếu thốn. Chính vì vậy người ta chỉ thấy một vài ít ruộng được cày cấy, còn toàn là những kho bãi hoang bao la để cho những vết bụi rậm và cỏ mọc đầy. Bên trên những bãi cao đó, lác đác cũng có thể có một vài ba khóm cây to, tuy thế khi phần đa ngọn gió may thổi đến, thì chỉ từ trơ đầy đủ cành khẳng khiu.
Muốn thấy rất nhiều cây đẹp, cần xuống thung lũng, cho chỗ các bờ sông nhỏ; giữa những đồng cỏ hẹp mới có những cây dẻ cao và hầu hết cây sồi to khủng xum xuê. Chủ yếu ở trong những thung lũng đó, bên trên bờ một cái suối tan xiết đổ vào phụ lưu lại của sông Loa, bao gồm ngôi bên thân yêu của tôi thời thơ ấu.
Cho mang lại năm lên tám, tôi không hề nhìn thấy một người bầy ông nào trong nhà. Mặc dù nhiên, chị em tôi chưa hẳn góa bụa, vì ông xã bà đi làm thợ đẽo đá làm việc Pari cũng tương tự phần đông những người dân thợ không giống ở vùng này. Từ thời điểm ngày tôi mang lại tuổi hiểu biết, tôi không thấy ông ta về lần nào. Thỉnh thoảng bạn cùng có tác dụng về quê thì ông nhắn tin thôi.
– Bà Bacbơranh ơi! Ông đơn vị vẫn khỏe mạnh, có nhờ tôi về nói đến bà biết là việc làm ăn cũng rất và bao gồm gửi ít tiền về đây. Bà đếm lại xem!
Chỉ có thế thôi. Bà Bacbơranh cũng đành biết tất cả thế là đủ: ông xã bà táo tợn giỏi, công việc đều, làm ăn khá. Ông Bacbơranh sinh hoạt mãi Pari không về, chưa hẳn là trong mái ấm gia đình có chuyện xích mích gì đâu. Việc bất hòa chưa phải là vì sao cuộc xa vắng vẻ đó. Ông yêu cầu ở luôn Pari vì công việc bắt buộc, chỉ gồm thế thôi. Lúc già ông đang trở về. Cùng với số chi phí góp nhặt, dành riêng dụm, vợ ck ông đang khỏi bị đói rét khi tuổi già mức độ yếu.
Một buổi chiều về mon Mười Một, trời sắp tới tối, có một người đàn ông kỳ lạ mặt, mang đến đứng bên cạnh bờ giậu. Tôi làm việc trên hè đã bẻ củi chà là. Tín đồ ấy đứng ko kể nghển đầu vào hỏi tôi tất cả phải đó là nhà bà Bacbơranh.