HƯ VÔ LÀ GÌ

Share:

*

* *

Quan điểm của Thần học tập :Câu hỏi nền tảng là : tất cả phải hiện Hữu đến từ Hư Vô ? thiệt ra, tuyến phố đi từ hiện hữu cho hư vô tương đối dài.

Bạn đang đọc: Hư vô là gì

Fan ta khởi đầu bằng ý niệm sự hiện nay hữu nào thì cũng phải mang lại từ một cái gì đó, tức xuất phát điểm từ 1 hiện hữu khác. Sự hiện lên ấy cũng cho từ một cái gì khác, loại ấy lại đến từ một cái khác nữa ... Cứ thế, bạn ta lần mò lên đến mức nguyên thủy của phần nhiều sự vật. Trước nó, không có gì cả, có nghĩa là Hư Vô. Hỏng Vô, như vậy, là bà bầu của Vạn Vật.Quan đặc điểm đó buộc phải trải qua khái niệm sáng sủa Tạo. Mặc dù nhiên, cái gì ở trong lỗi Vô đã sáng làm nên vật ? fan ta gọi đó là Thiên Chúa. Tuy nhiên, nếu Thiên Chúa ở trong hỏng Vô, thì hư Vô có còn là Hư Vô được nữa hay không ? Vì lúc ấy Hư Vô tất cả một đặc tính. Nó phát triển thành « cái tiềm ẩn Thiên Chúa", nên không còn là lỗi Vô được nữa. Chiến thuật của vấn đề hợp lý là ý niệm : « Thiên Chúa đó là Hư Vô » ?Cần nói là dải ngân hà Học cách đây không lâu quan niệm thế giới trong đó chúng ta đang sinh sống không cần phải bắt đầu từ Big Bang, tức từ một trạng thái vật hóa học và năng lượng vô thuộc cô ứ đọng với ánh nắng mặt trời cực cao, trước lúc phát nổ để cho ra ngoài hành tinh như bọn họ hiện quan liêu sát. Trước Big Bang, hoàn toàn có thể đã bao gồm vũ trụ, mà lại thay vì chưng dãn nở như hiện nay nay, thì này lại càng lúc càng thu hẹp, khiến cho ra một khối vật hóa học và năng lượng dần dần cô đọng mang đến một mức làm sao đó trước khi nổ tung ra một lượt nữa. Tưởng tượng một ngoài trái đất trải qua những chu kỳ luân hồi co dãn như thế khiến cho người ta hoàn toàn có thể đẩy lùi mang thuyết trí tuệ sáng tạo về một vượt khứ vô định. Tuy nhiên điều ấy không tức là người ta tủ định nó một biện pháp tuyệt đối. Vào trong 1 lúc làm sao đó, rất có thể đã bao gồm một chu kỳ đầu tiên, bắt nguồn từ một nguyên nhân đầu tiên, và hình ảnh của sáng Tạo, với bàn tay Thiên Chúa, trong lỗi Vô, lại mờ mờ ẩn hiện lối sau.Không thể suy nghĩ bànNói thế, tuy nhiên thật khó tưởng tượng được một Thiên Chúa nghỉ ngơi trong hư vô, là nhân tố của hư vô ... Nếu Thiên Chúa không « là » hư vô, mà là một trong những sự hiện nay hữu, một thực thể, thì khi đó lại buộc phải tự hỏi sự tồn tại ấy, thực thể ấy trường đoản cú đâu ra, ai tạo nên sự nó, trước nó bao gồm gì, vì sao có nó ? vì thế, tín đồ ta không có cách nào xuất xắc hơn là tuyên cha : Thiên Chúa là cái « quan yếu nghĩ bàn » ! Nói phương pháp khác, fan ta đặt óc suy luận sang 1 bên, vì chưng suy luận thiết yếu giúp gì trong việc đào bới tìm kiếm biết Thiên Chúa. Đó là « Thần Học phủ định ». Thiên Chúa là chiếc không thể nghĩ, cấp thiết nói, không thể giải thích. Chỉ rất có thể « cảm giác ». Lý trí nhường địa điểm cho kinh nghiệm tay nghề trực tiếp, trong những lúc suy luận tan đổi thay trước trực giác.Thật ra trong cuộc sống hàng ngày chúng ta cũng vận dụng « học thức phủ định » này một bí quyết rất thông thường. Thí dụ, lúc tôi uống một ly rượu « Gewurtztraminer hái muộn » (một dịp để ý thức rằng thực hành triết lý cũng là 1 trong những lạc thú ...) thì tôi biết ngay là bản thân đang trải nghiệm loại rượu ngon ấy, mà lại không thể sử dụng lý luận nhằm truyền đạt dòng biết này. Tương tự như thế, khi hỏi : « mùi hoa lài nuốm nào ? » thì không ai trả lời được. Bất quá có thể mô tả nó, tuy thế dù trình bày tài tình biện pháp mấy cũng không khi nào diễn giành được cái « nó là ». Mùi hoa lài, tuyệt rượu Gewurtztraminer hái muộn là đông đảo hiện hữu đặc thù trong mỗi trường hợp, « nó chỉ nên nó », quan yếu lẫn lộn với hiện hữu nào khác. Chỉ rất có thể nắm bắt nó bởi trực giác. Tựa như như ... Thiên Chúa !Hiện Hữu trả địnhBên cạnh các hiện hữu như hoa lài cùng rượu ngon, còn tồn tại những thứ không tồn tại thật, đông đảo « phi hữu » được trọng điểm trí bé người tưởng tượng như hiện hữu. Thí dụ, bé rồng, bé kỳ lân, hiện hữu trong không ít lãnh vực của đời sống chúng ta, nhưng trọn vẹn không bao gồm thật. Thần thánh, ma quỷ, là mọi thí dụ khác, tuy đặc thù « bao gồm thật hay không » hoàn toàn có thể đưa mang lại nhiều tranh cãi . Hồn phách cũng thế. Khi họ khấn vái tổ tiên, hero dân tộc ... Bọn họ hình dung sự hiện nay hữu của mình gần đó, sẽ nghe lời chúng ta cầu nguyện. Khi hình dung mặt khu đất như một phương diện phẳng, giỏi ở một tiến độ khác, hình dung vũ trụ như phương diện trời mặt trăng với các vì tinh tú quay quanh địa cầu, con tín đồ cũng tạo thành những sự tồn tại « phi hữu ».Người ta suy nghĩ rằng đông đảo hiện hữu giả định là đa số yếu tố cần thiết cho sự quân bình của môi trường thiên nhiên tâm lý và xã hội của con fan ở một thời điểm làm sao đó. Bên cạnh thần thánh, ma quỷ, hồn vía, v.v..., họ cũng thường biểu hiện thiên đường, âm phủ ... Một phương pháp tương đối đúng mực (bao nhiêu tầng, gồm gì trong số ấy ...). Rất nhiều thứ này mọi là phần đông sự hiện tại hữu đưa định, tuy vậy mang các vai trò bao gồm xác. Nói theo một cách khác là những huyền thoại, truyện cổ tích, truyền thuyết thần thoại dân gian, hầu hết là các « phi hữu » phải thiết, mặc dù thuộc về lỗi vô, nhưng lại tồn tại trong những cấu tạo tâm lý xóm hội tốt nhất định, có khả năng quy định các kết cấu ấy. Thiếu thốn chúng, thì môi trường thiên nhiên tâm lý buôn bản hội kia sẽ không hiện hữu ! Thêm một vì sao để nhấn mạnh đến sự đặc biệt quan trọng của hư vô ...Hư vô với biện bệnh phápNói chung, trong cả trong lãnh vực khoa học, con người luôn phải lập ra số đông giả định, để giải thích các hiện tượng mà bản thân quan giáp được. Nguyên tử chẳng hạn là một trong những sự hình dung có công dụng cắt nghĩa được một số quan sát. Tuy nhiên, ý niệm về nó không xong xuôi thay đổi. Mọi thành phần của nguyên tử cũng là số đông sự hình dung rất quan trọng cho một số quy mô lý luận, tuy vậy cũng ko tránh không bị những tò mò mới tiếp tục làm thay đổi bộ mặt. Quang tử và ánh sáng cũng thế. Những triết lý về những thiên hà, lỗ đen, với nói chung, về vũ trụ, cũng là phần đông giả thuyết tạm thời thích ứng với một số trong những quan sát, dẫu vậy luôn đặt ra những câu hỏi cần giải đáp. Thí dụ như để phân tích và lý giải sự kiện tốc độ co và giãn của ngoài hành tinh không ngừng gia tăng, fan ta tưởng tượng ra « năng lượng tối »... Các lãnh vực nhân văn như sử học, khảo cổ, y khoa, xã hội, khiếp tế, tư tưởng học, v.v... Cũng là phần nhiều sự vận tải khái niệm, với phần đông giả thuyết luôn phải sáng tạo, cập nhật, và phủ định, nhằm cho phù hợp với quan giáp thực nghiệm.Tức là con người luôn luôn tìm cách thâu tóm thực tế qua trung gian những giả thuyết rất cần được kiểm triệu chứng bởi thực nghiệm. Giữa những điều kiện xuất sắc đẹp, những giả thuyết ấy càng ngày càng tiến gần mang đến thực tại, cơ mà không khi nào thực sự biến đổi thực tại. Tiến trình tiếp cận cùng với thực tại là một chuỗi tủ định : trả thuyết sau bao phủ định trả thuyết trước, để mang lại gần với thực tại hơn, rồi lại bị mang thuyết tiếp nối phủ định. Con phố « lấp định của tủ định » chính là biện chứng pháp. Không nhất thiết phải đợi mang đến Marx hay Hegel, mà từ thời Cổ Hy Lạp, quy trình ấy đã có Platon đề ra, với ý niệm rằng phi hữu, xuất xắc hư vô, chính là điều khiếu nại của biện chứng. Chuỗi « ko là » ấy có thể chấp nhận được càng lúc càng mang lại gần thực tại, cùng đạt đến sự hiểu biết thực tại ngày càng đúng chuẩn hơn.Hư Vô và Tự DoMột thực tại quan trọng là sự hiện hữu của chính chúng ta, và các sự hiện lên đã mang lại sự hiện lên của bọn chúng ta. Tuy nhiên, nếu chúng ta là một sự hiện nay hữu đến từ những sự tồn tại khác thì chúng ta không khác gì một con vật hay như là 1 sự vật. Chúng ta không thể là đồ vật gi khác hơn là tác dụng của mọi sự hiện hữu đã đã cho ra chúng ta. Như tảng đá chỉ hoàn toàn có thể là tảng đá. Nơi bắt đầu cây, con chó, chỉ rất có thể là gốc cây, là nhỏ chó. Họ sẽ không tồn tại tự do, do mọi hành vi của họ sẽ hoàn toàn bị quy định, như nhỏ chó không thể làm cái gi khác rộng là ... Làm bé chó ! bé người không phải như thế. Bé người hoàn toàn có thể “là” nhiều thứ khác hơn là “cái tôi thường xuyên hữu”, tức một sự hiện hữu đã biết thành quy định. Những chiếc “là” khác, rất có thể gọi là “cái tôi tự hữu”, tới từ ý thức. Con fan biết ý thức “cái mình là” làm việc một trình độ chuyên môn cao hơn con vật. Loài vật chỉ 1-1 thuần ý thức sự hiện lên của mình. Khi tự hỏi về “cái bản thân là”, con bạn đứng trước lỗi Vô, phóng bản thân vào hỏng Vô, đi tìm kiếm “cái bản thân là” trong sự trống ko ấy. Thiệt vậy, “cái bản thân là” ấy buộc phải là một trong sự trống không, trước khi có thể là bất kể gì. Loại « bản thân là » sẽ phải thuộc về hư vô, bởi vì nếu nó trực thuộc về hiện hữu, thì nó đã bị quy định vì chưng một chuỗi hiện hữu cho ra nó, cùng chỉ hoàn toàn có thể “là” một chiếc gì tuyệt nhất định, không có Tự vì trở thành bất cứ gì khác. Nói cách đơn giản : bản chất của ý thức chính là .. Lỗi vô ! và hư vô chính là điều kiện của tự Do.Hư Vô cùng Ham MuốnChúng ta phần lớn đang muốn một cái gì đó, tức một sự “hiện hữu” nào đó ... Sự hiện nay hữu, trong tri thức thông thường, là một chiếc gì lấp đầy hỏng không, như tách bóc trà là một trong những khoảng trống trong số ấy người ta đang rót đầy trà.

Xem thêm: Nghĩa Của Từ Bất Giác Là Gì, Bất Giác Là Gì, Nghĩa Của Từ Bất Giác

Mặt khác, khi chúng ta mong hy vọng một sự tồn tại nào đó, thì họ sẽ có xu thế “hư vô hóa” số đông sự hiện lên khác. Khi chúng ta muốn uống trà, thì những tách trà cạn các thuộc về “hư vô” ... Khi chúng ta vào một quán nước tìm một tổ bạn, và nếu họ không có trong ấy, thì bọn họ sẽ cù trở ra cùng nói “không có ai trong ấy cả”. Tương tự như như thế, chúng ta chọn lọc hồ hết hiện hữu có ý nghĩa đối với mình, cùng đẩy vào hư vô đông đảo hiện hữu khác. Tỉ dụ Tổng Thống Obama là một trong người nửa da trắng nửa da đen, được giáo dục và đào tạo như một người trọn vẹn da trắng. Mặc dù vậy, tín đồ ta vẫn coi ông như 1 “Tổng Thống da đen”. Kỹ càng “da trắng” của ông bị “hư vô hóa”. Một thí dụ không giống : con fan thường tin là thế giới, giỏi đời sống, gồm một ý nghĩa, nên tất cả những gì không phù hợp với chân thành và ý nghĩa ấy đa số bị đẩy vào “hư vô”, bị coi tựa như các “tai nạn”, các thứ “đáng lẽ ko xảy ra”, hầu hết chuyện “không đâu”. Tương tự như như thế, nói : “cái ấy ko là gì cả”, chỉ biểu lộ ý tưởng “cái ấy không cân xứng với ước muốn của tôi”, xuất xắc “không sở hữu một chân thành và ý nghĩa nào so với tôi”. Với khi chúng ta xỉ vả : “tên ấy không là gì cả”, thì họ hàm ý “người ấy không mang đầy đủ giá trị mà lại tôi thừa nhận”. Phần nhiều giá trị khác đang bị chúng ta vứt vào hư vô. Một trường phù hợp khôi hài là ý kiến Vô Thần thường xuyên bị xem như là “Hư Vô công ty Nghĩa”, trong những khi Hư Vô chưa hẳn là mục đích của nhiều các triết lý vô thần. Ngược lại, những người dân Hồi Giáo thừa khích công ty trương “thánh chiến”, hoàn toàn xa kỳ lạ với vô thần, nhưng cũng trở nên lên án là “Hư Vô chủ nghĩa” ! hỏng vô rất có thể được coi như một một số loại thùng rác rến trong đó chúng ta vứt quăng quật những gì không phù hợp với mong ước của mình, hay là không mang chân thành và ý nghĩa gì so với mình. Hoặc đưa Hư Vô là 1 trong những vị Thần có tác dụng hóa giải, có tác dụng tan biến tất cả những sự hiện hữu ấy, để vẽ lên một “cảnh giới” lý tưởng, cân xứng với ước muốn của mỗi người bọn họ ?Một điều đặc biệt cần nhấn mạnh là nhỏ người không chỉ là ham ước ao những sự hiện nay hữu thiết bị chất. Đó là một khác hoàn toàn nền tảng với chủng loại vật. Thiệt vậy, rượu cồn cơ tư tưởng của con vật là ham muốn được kêt nạp (ăn) hoặc chỉ chiếm đoạt (biến thành của nó) loại nó yêu thích muốn. Từ từ nó biến đổi những gì nó si muốn. Cảm hứng "hiện hữu" trong trường hòa hợp ấy là một trong những sự trống vắng đề nghị được bao phủ đầy bằng những chiếc mà con vật, tốt con tín đồ ở chuyên môn súc vật, mê mẩn muốn. Cảm xúc ấy là cảm xúc của sự thứ lồng trong sự vật, tức của một sự vật.Con người, qua ngôn ngữ, biết định nghĩa hóa, đề xuất sự ham ý muốn (ái dục) vượt lên trình độ khái niệm. Con người không những ham ước ao một sự đồ (nếu xong xuôi ở kia thì gống như nhỏ thú) mà lại ham muốn một khái niệm, một chiếc gì hoàn toàn trừu tượng, một “hư không” đầy thu hút. Con fan ham muốn chính sự ham muốn. Tôi ước ao được dòng huy chương này hay cái giải thưởng kia không phải vì trường đoản cú thân mẫu huy chương hay cái giải thưởng ấy, mà vị chúng được mọi bạn ham muốn. Tôi không những ham mong một thiếu nữ để chiếm đoạt thể xác cô ta (nếu ko thì tôi ở trình độ chuyên môn con thú), tuy nhiên tôi mong mỏi cô ta ham mong mỏi tôi, yêu tôi. Trong số đông trường đúng theo tôi ao ước sự ham muốn.Ham hy vọng sự ham mong mỏi vượt trên cảm hứng ham muốn, và vượt trên sự đồ được đắm say muốn. Nó không còn ở trình độ cảm hứng mà trở nên ý thức phiên bản ngã. Ý thức này khác với cảm xúc hiện hữu của con vật vì nó bao gồm một tập hợp hiểu biết phức hợp về loại mà tôi tự nhận là "tôi". Chữ conscience, cousciousness, tới từ La Tinh "Cum Scire" là "có biết" - biết, chứ không phải chỉ đơn thuần "cảm thấy" - với trực giác. "Biết" mẫu tôi (ngã) là "biết" một thực thể trừu tượng, bao gồm nhiều nguyên tố trừu tượng, tuy thế trong thực chất vẫn là trống rỗng, là ... Lỗi vô (trừu tượng mà !). Bởi thế, phải luôn luôn tìm phương pháp bù đắp sự trống trống rỗng của bạn dạng ngã, luôn ước vọng thay đổi cái mình “không là”, có nghĩa là : luôn ... Tham dục !Dục vọng tương tác con người hành động, nhưng không chỉ là hướng vào số đông sự vật, để bao gồm mình phát triển thành một sự trang bị (như con thú), lúc nào thì cũng vẫn chỉ "như thế" (chó luôn luôn là chó ...) cơ mà hướng vào một sự trở nên liên tục, luôn thoát khỏi chiếc "mình là". Như một tên bác sĩ quèn nhưng mà muốn quản lý tịch nước Đại phái nam (!), như Einstein, xuất phát điểm từ 1 công chức hạng bét hy vọng trở thành phụ thân đẻ của trang bị lý hiện tại đại, hoặc như Mihael Jackson, từ 1 cậu bé da black nghèo nàn, đổi thay ca sĩ thượng thặng, với bao lần cầm da đổi mặt, v.v...Dục vọng tới từ ham hy vọng sự ham mê muốn không chỉ là nhằm mục đích tiếp tục tồn tại, như trong bản năng sống sót của con thú tìm mồi, hay tìm loài vật khác phái nhằm di truyền nòi giống giống. Ngược lại, nó chủ yếu nhằm mục tiêu vào phần lớn thứ hoàn toàn "vô ích" nếu nhìn theo logique sinh tồn. Tích lũy tài sản, danh vọng, áo xống sang trọng, thiếu phụ trang mắc tiền, nhà, xe, lộng lẫy, v.v... Là phần lớn thứ vô ích. Nhưng đó lại là căn phiên bản của hành vi của nhỏ người. Thiệt ra điều này cũng đều có những kỹ càng tích cực, như theo đuổi những tìm hiểu khoa học, triết học, những thành quả nghệ thuật, thiết yếu trị, vai trung phong linh, tôn giáo, thể dục thể thao v.v... Như đã nhắc nhở ở trên.Tuy nhiên, sự ham mong muốn của một con tín đồ sẽ va chạm với ham ý muốn của con bạn khác. Lúc ấy, mâu thuẫn và đấm đá bạo lực nảy sinh. Con người hoàn toàn có thể bắt fan khác ao ước cái muốn của chính bản thân mình (phản ứng áp đặt), hoặc tự mình chọn ước ao cái ao ước của tín đồ khác (phản ứng thần phục). Điều ấy ban đầu từ đứa bé, lúc nó ao ước cái muốn của bà bầu nó giỏi ngược lại.Vì thế, xóm hội con bạn trong bản chất là một xã hội mâu thuẫn và bạo lực, được quản chế một cách không ít "văn minh" nhưng thôi. Với Hư Vô chính là năng lượng của mâu thuẫn và đấm đá bạo lực ấy !
*
Hư Vô như điều kiện của hiện tại hữu
Ngay cả lúc không bị hấp dẫn bởi năng lượng của nó, bạn ta vẫn hoàn toàn có thể nhận xét là đầy đủ sự hiện hữu đều bị điều kiện hóa vày hư vô. Lúc ta đứng, ta chuyển sự xác minh “tôi đã ngồi” vào hư vô. Khi chúng ta cất giờ đồng hồ nói, thì sự lặng lặng của người sử dụng không còn hiện lên nữa, nó đã lùi vào hư vô. Ngược lại, không gian (hư vô) của sự im lặng kéo dài khiến cho một thôi thúc khiến cho người ta nên cất báo cáo nói, tiếng hát, giỏi tấu lên một khúc nhạc ... Sự trống trơn tru của tờ giấy trắng chất nhận được người ta viết giỏi vẽ lên đó. Khoảng trống của chén cơm cần thiết để cơm được xới đầy trong các số ấy ... Buộc phải nói là phần đa lúc tĩnh mịch cũng là yếu tố của ngôn ngữ, và của âm nhac. Chúng có giá trị không kém gì phần đông nốt nhạc hay đa số ngôn từ, cũng tương tự khoảng trống là thành tố quan trọng nhất của mẫu chén.Mặt khác, trong loại thời gian, hầu như sự tồn tại đều tới từ một thừa khứ đang trở thành hư vô, vì không thể hiện hữu nữa, với đang đổi thay đi trong một tương lai cũng ở trong về hỏng vô, bởi chưa hiện tại hữu. Vậy, khi nào thì loại “quá khứ - hỏng vô” biến đổi hiện hữu trước khi lại tan đổi thay vào hỏng vô của tương lai ? hiện nay hữu phù hợp rất mong manh, rất nhỏ tuổi nhoi, bên cạnh sự mênh mông mũm mĩm của lỗi vô chung quanh nó ? Trong điều kiện ấy, tất cả còn quyết đoán được là việc hiện hữu “có thật” hay không ? xuất xắc hiện hữu chỉ cần ảo ảnh giữa sa mạc lỗi Vô ?Không cần khước từ nó, fan ta hoàn toàn có thể giả sử có nhiều trình độ hiện nay hữu. Bao gồm sự hiện lên “thật” hơn đầy đủ sự hiện hữu khác. Ở phần trước, họ đã bàn đến các sự hiện nay hữu trả định và các sự hiện hữu chỉ tất cả trong sự tưởng tượng của con người. Chuyên môn “thật” của rất nhiều hiện hữu ấy thấp rộng ly nước trước phương diện tôi (tôi không chỉ có uống Gewurtztraminer hái muộn !). Tuy nhiên, những nhà đạo đức cho rằng sự yêu thích một sơn phở ngon có trình độ hiện hữu thấp rộng lòng yêu nước chẳng hạn. Các nhà tôn giáo cũng cho rằng xác thịt cùng sự vui thú xác thịt có một sự tồn tại rất mong mỏi manh, cực kỳ phù du, so với sự tồn tại của “đời sống vĩnh cửu” sau thời điểm chết, hay so với niềm vui khi thao tác làm việc thiện, khi cầu nguyện, khi đạt đến cảm thông với Chúa ...Theo dòng bốn tưởng này, thì thực chất của hiện nay Hữu đó là sự Thiện. Vì con bạn và thiên nhiên, giống như những hiện hữu, buộc phải phủ nhận hư vô như sự lấp định của bao gồm mình, và lựa chọn Hiện Hữu như cứu vãn cánh tốt đối. Cứu cánh ấy chọn cái tên là “Thiện”. Chúng ta đã nhận biết rằng cứu giúp cánh này được đk hóa vì ... Hư vô !Nếu lỗi Vô không có thật ?Hư vô quả thật vô cùng đặc biệt quan trọng trên đông đảo khía cạnh của sự việc hiện hữu. Vậy nhưng, ví như nó chỉ là một khái niệm trừu tượng, không có thật, thì sao ? Parmenide vào nắm kỷ sản phẩm công nghệ 6 trước công nguyên, đã khẳng định như thế. Theo ông, chỉ hiện lên là có thật, hỏng Vô là mang tưởng, quan yếu thực nghiệm.Để đảm bảo an toàn lập luận này, fan ta buộc phải quan niệm sự tồn tại như ko có bước đầu và không có kết thúc. Do nếu có ban đầu và kết thúc, thì loại gì có trước lúc bắt đầu và sau sự xong ấy, nếu không hẳn là cái hư vô không thực tất cả ? hiện hữu cũng không được gồm giới hạn, tức không tăng không giảm, vày ngoài giới hạn của nó ta đã tìm thấy vật gì nếu chưa hẳn là hỏng vô ?Như thế, hiện Hữu không có khởi đầu, vị nó luôn hiện hữu. Hiện tại Hữu không hề được sáng sủa tạo, bởi nó ko thể trí tuệ sáng tạo ra chính nó. Hiện tại Hữu không có kết thúc, do sự dứt của nó vẫn lại là nó. Nó không tồn tại trở thành, nhưng chỉ diễn tả thành những hiện hữu, như mỗi người chúng ta, như thiên nhiên, vạn vật. Nó cần thiết nghĩ bàn, do không một hiện hữu nào rất có thể quan niệm được toàn diện và tổng thể của nó.Hiện Hữu như vừa mới được định nghĩa, đưa bọn họ trở về một định nghĩa đã phần làm sao bị bỏ quên ở đầu bài viết. Đó là Thiên Chúa, là Thượng Đế ...Vậy, ví như Hư Vô là một trong những tên điện thoại tư vấn khác của Thượng Đế, thì lỗi Vô ấy chỉ diễn đạt sự vô hạn, vô thủy, vô chung, của một hiện tại Hữu hoàn toàn không biểu hiện hữu trong trí tuệ của bất cứ hiện hữu như thế nào ...Phải chăng đó có thể là câu trả lời của tài năng xế tắc xi với ba vị giáo sĩ vẫn nặng lời chỉ trích anh ta ?

Bài viết liên quan